Cảm giác ấy tôi phải ghi thật nhanh lại không sợ mình quên mất: Yêu từ hơi thở đầu tiên cái luồng không khí mát lạnh lan tỏa mà tôi muốn lưu giữ mãi.
Tôi thường không có chủ đích đến một nơi nào đó cụ thể. Những chuyến đi của tôi thường là duyên may bất chợt. Nhiều năm trước, trong một lần lang thang đợi máy bay nối chuyến về Hà Nội ở sân bay Changi (Singapore), tôi bất chợt ngang qua gian trưng bày về văn hóa Bhutan – một nơi thật xa xôi lạ lẫm. Ấn tượng đọng lại là đất nước nhỏ bé, khép kín với thế giới bên ngoài và tu viện được xây dựng ở trên vách núi cheo leo.
Thời gian qua, tình cờ tôi đọc được một dòng title bài báo nói về đất nước hạnh phúc nhất thế giới: Bhutan. Tôi luôn tin vào những cơ duyên bất ngờ trong cuộc đời, tự nhiên có linh cảm đây sẽ là nơi đến tiếp theo của mình. 4 năm sau, khi cánh cửa máy bay mở ra, tôi vẫn không tin mình thực sự đặt chân tới Bhutan, đất nước rồng sấm huyền thoại nằm nhỏ bé trong dãy Himalaya. Trái hoàn toàn với lo lắng sốc độ cao hay không khí loãng, cảm giác ấy tôi phải ghi thật nhanh lại không sợ mình quên mất: Yêu từ hơi thở đầu tiên cái luồng không khí mát lạnh lan tỏa mà tôi muốn lưu giữ mãi.
Nhịp sống ở Bhutan khá chậm rãi. Anh hướng dẫn viên của nhóm chúng tôi có thể thật thà đến mức khờ khạo nhưng rất dễ thương. Ở đây, nhìn gậy selfie hay máy ảnh chụp lấy luôn (polaroid) luôn như món bảo bối trong chiếc túi thần kì của Doraemon. Chúng tôi chụp tặng anh vài tấm mà đi đâu anh cũng khoe suốt thôi. Có lúc tôi nói đùa “Anh ơi, bao giờ về em nhớ Bhutan quá thì phải làm sao, anh làm giấy mời khuyến mại để bọn em quay lại nhé!”. Anh rất hồn nhiên trả lời “Bao giờ nhớ quá thì tìm ảnh trên Google ngắm ấy!”.
Tôi sẽ nhớ mãi bầu trời trên núi đêm đầy sao và tối trên cao mát lạnh. Đường đèo rất quanh co, tôi vừa hồi hộp vừa hào hứng khi lần đầu tiên leo núi trên lưng ngựa, được chinh phục độ cao 4000m so với mực nước biển. Bữa ăn ở Bhutan thật giản dị bằng mẹt cùng với những người bạn đồng hành tuyệt vời… Đó là một trong những chuyến đi đáng nhớ trong đời mà có lẽ đến năm 80 tuổi tôi vẫn luôn muốn kể lại, để thấy tôi đã sống hết mình từng ngày.
Words & Photography: Lan Chi
0 Comments